Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

Nhà báo Phanxipăng bị bắt vì tội ăn trộm.

Có lẽ ngàn thu tiếng vẫn còn...

Thời nay, trong các nhà báo danh tiếng ở "đất nước Hồ Chí Minh" (chữ dùng của Tổng bí thơ NPT), ngoài anh tài Hữu Ước "bảy trong một", thấy nổi lên nhà báo "đỉnh của đỉnh" Phanxipăng.
Phanxipăng tên thật Trần Ngọc Tĩnh, sanh năm Canh Tý 1960 tại làng Dương Xuân Thượng - Huế, là cựu học sanh trường Quốc Học, lừng lẫy văn hay chữ tốt.
Khoảng đầu những năm 80 thế kỷ trước, Phan cùng một số bè bạn tụ tập hội họp chống cộng cứu quốc, ra "đặc san Tự Nguyện" lưu hành trong bọn học sanh, kêu gọi nọ nầy. Được mấy tháng, Phan bị CA bắt ở tù 3 năm tội cả gan "chống phá chánh quyền".
Bẳng một thời gian sau ngày Liên bang Sô Viết và CS Đông Âu sụp đổ, trên báo chí nước Nam xuất hiện nhiều bài viết dạng ngâm cứu văn hóa lịch sử hấp dẫn ký tên Phanxipăng được độc giả chú ý xem.

Tượng đồng tạc nhà báo Phanxipăng
Giới tinh hoa báo chí còn tiết lộ thêm, Phanxipăng là tên đỉnh ngọn núi cao nhất VN trên dãy Hoàng Liên Sơn miền Bắc VN. Người chọn bút danh ấy có lẽ tự phụ văn bút ta đây là đỉnh của đỉnh ở chốn Nam quốc sơn hà chăng ?
Đỉnh của đỉnh gì không biết, mới đây Phan nhơn dịp cuộc triển lãm nghệ thuật Lê Bá Đảng ở Huế, bèn ăn mặc đường hoàng ra dáng "nhà báo lớn", đột nhập vào nghiêng ngó chớp nhoáng cơ hội trộm đồ. Không may cho Phan. Camera an ninh bí mật ghi lại hình ảnh rõ rệt đích thị Phan đã ăn cắp "Gốm 9" trị giá lên tới 22.000.000 VNĐ.
Căn cứ vào băng ghi hình, các điều tra viên đã ập đến tận nhà Phan ở, thu hồi lại được tang vật. Ngày 28/5/2015, Phan bị bắt giam hai tháng để điều tra về tội trộm cắp tài sản văn hóa nghệ thuật quốc gia.
Hy vọng các tài sản sở hữu khác của "nhà báo lớn" Phanxipăng khi xác minh đều không xuất xứ từ chôm chỉa như là "Gốm 9".

Gốm 9

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

Nghiệp báo Tản Đà.


"Non sông thề với hai vai, 
 Quyết đem bút sắt mà mài lòng son."
Hồi thuộc Pháp, Bắc kỳ có cụ Tản Đà trước làm văn làm thơ sau ra làm báo. Làm văn làm thơ nổi tiếng mà tiền thơ văn ít ỏi, ra làm báo lận đận dẹp lên dẹp xuống đụng chạm chánh quyền. Mấy nghề "khoa học xã hội nhơn văn thượng tầng" thấy không ra chi, ông bèn mở quầy coi bói, chấm số tử vi, dạy chữ nho, dịch thuật... cố quyết làm cho ra tiền nhưng số khổ vẫn lai hoàn khổ. Tản Đà về quê ăn bám vợ, ngày ngày giao lưu bè bạn, uống rượu tiêu sầu, húy hoáy thơ văn bản thảo.
Uống rượu nhiều bị xơ gan, xơ gan rồi phát ung thư gan, Tản Đà mất lúc mới 50 tuổi, để lại vợ và một bầy con 7 đứa. Nhà văn Nguyễn Tuân kể lại sự đi thăm lúc cụ hấp hối.
- Lúc tôi vào nhà 71 Cầu Mới, lòng tôi thắt lại. Ông Tản Đà còn hấp hối. Và đang thở hắt ra. Cứ đều đều, cứ nhẹ thế cho đến hơi thở cuối cùng. Hai môi mím khít lại, ông Tản Đà có nét mặt dăn dúm của một người chết khó khăn. Phải, chung thân làm một người bất đắc chí, sống đã chẳng được toại lòng, người nằm sóng sượt đây khó mà đi cho nhẹ nhõm. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi lạnh.
Ở đầu giường bệnh, vẫn cái chồng sách cũ nát trên cái ghế mọt thay làm án thư và bên chồng sách bừa bãi đây đó mấy trang bản thảo. Tập di cảo ! Trời ! Và lẻ loi ở góc bàn, vẫn cái hũ rượu cáp giới ngày nọ. Tất cả chỉ có thế thôi. Với một đoàn thê tử yếu và đuối..."


Nghiệp báo Tản Đà như sau.
- Khởi nghiệp viết bài đăng ở "Đông Dương Tạp chí" của ông Nguyễn Văn Vĩnh, "Nam Phong Tạp chí" của ông Phạm Quỳnh...
- Năm 1921 làm chủ bút "Hữu Thanh Tạp chí" của Hội tương tế Thương mại và kỹ thuật
- Năm 1926, tự chủ trương "An Nam Tạp chí" đặt trụ sở ở đường Mandarine, Hà Nội.
Nhà báo Tản Đà suốt ngày uống rượu, tâm sự với bằng hữu, đọc sách đông tây kim cổ. Khi màn đêm buông xuống một hai giờ sáng, cụ mới viết bài tùy hứng.
"An Nam tạp chí" của cụ ba lần đình bản do thua lỗ nợ nần, do ngấm ngầm tư tưởng chống đối nhà nước, đến năm 1933 thời bị chấm dứt, tổng cộng xuất bản được 48 số.
Quan niệm làm báo cụ Tản Đà nói rõ rệt ra trong một bài đăng ở "Đông Pháp thời báo" số 641 năm 1927: "Các báo quán đã là một đội quân tiên phuông trong trận tấn thủ của xã hội, thời phàm là các người viết văn trong báo giới đều là một tên lính ở trong đội tiên phuông. Một ngọn bút sắt tung hoành có quan hệ đến vận hội của đồng bào 25 triệu. Cho nên trong bạn làm văn, ai đã để tâm vào báo giới, tuy là cái thời giờ eo hẹp, cái cảnh ngộ khó khăn, song cũng phải gắng sức thật lòng để làm hướng đạo cho công chúng. Cái trách nhiệm càng to bao nhiêu, cái tâm càng phải tế (cẩn thận) bấy nhiêu. Ấy là chúng ta tự trọng cái địa vị của chúng ta mà cũng là trọng đãi các độc giả trong xã hội vậy"
Kết quả nghiệp báo của mình, Tản Đà sau ngày về quê tổng kết:
"Khi làm chủ bút, lúc viết mướn. 
Hai chục năm dư, cảnh khốn cùng..."
Lời bàn luận:
Xưa nay mấy người học giỏi chuyên văn có tài, có lòng tự trọng ở xứ An Nam, nếu đi theo nghiệp báo họ sẽ phải đọa vì mấy sự chữ nghĩa. Không nghèo đói túng quẩn, trốn nợ chạy làng thời cũng sa vòng lao lý vì cái tội "làm thiệt hại đến lợi ích của Nhà nước". Bài học rút ra, ngày nay người nào giỏi thì không nên chọn cái nghề văn học hành thân nghiệp báo.

Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

Về sự tự do.


Nhơn sự blogger TDN "Một góc nhìn khác" ở tù hai năm xong thời hạn, chánh quyền VNCS đem thả lên trên núi cho bỏ ghét, bèn nghĩ về sự tự do.
Ở đời sanh vật nào mà lại không thích sống tự do theo ý của mình ? Con chim thích bay trên trời cao, con cá thích ở dưới mặt nước rộng, con thú ẩn nấp lang thang cõi rừng già, con người ta đi hay ở nơi này nơi nọ.
Muốn làm rõ cái nổi niềm khao khát tự do cấp độ thể nào, nhà tâm lý học bên Mỹ bèn làm thí nghiệm bắt một con chim đem nhốt trong lồng tre, bắt một con chuột đem nhốt trong bẩy sắt, bắt một con chồn đem giam trong cũi gỗ, bắt một con người trói trong kho nách. Giam cầm bốn sanh vật qua một ngày đêm, rồi mở lồng thả chim, mở bẩy thả chuột, mở củi thả chồn, mở kho thả người ra xem thử.
Chim thoát khỏi lồng tung mọi sức lực vụt bay thẳng cánh. Chuột thoát khỏi bẩy lao vút vào gầm tủ biến mất độ kinh hoàng. Chồn ra khỏi cũi, lũi hết sức chân bụi rậm mất hút. Người thoát khỏi kho, biết mình được thả, cả cười lên sung sướng, rạng rỡ đón xe về nhà...


Tự do của con người tương đồng mà rắc rối hơn con vật. Con người sống thành xã hội, tùy duyên nghiệp số kiếp quần tụ lại thành ra con dân một nước, gọi là dân chúng.
Dân chúng dưới thể chế dân chủ vạn lần sung sướng sống đời tự do thật sự. Nhà nước của dân, do dân, vì dân thành ra dân là người chủ cái đời của họ. Luật pháp bày đặt ra để đảm bảo cho toàn thể dân chúng được hưởng mọi quyền tự do thiêng liêng, bất khả xâm phạm. Tự do hội họp. Tự do ngôn luận. Tự do báo chí. Tự do tín ngưỡng. Tự do biểu tình. Tự do đảng phái. Tự do bầu, ứng cử.
Dân chúng trong thể chế độc tài triệu tỷ lần đau khổ sống cuộc đời nô lệ chua chát. Nhà nước của một đảng duy nhất, do một đảng duy nhất, vì một đảng duy nhất. Thành thử đảng là một ông chủ bà chủ duy nhất có quyền sanh sát toàn thể dân chúng. Luật pháp bày đặt ra để đảm bảo cho đảng, con cháu đảng được đời đời kiếp kiếp làm ông chủ mọi kiếp dân đen, bắt dân đen làm nô lệ cho đảng. Dân chúng muốn sống thì hoặc câm ngay cái miệng lại, hoặc biết leo lẻo cái mồm tụng ca bác đảng vĩ đại nọ nầy. Dân chúng nào căm tức mở miệng chửi đảng coi như đời tàn ngõ cụt...


Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

Mỹ cản bước nước Tàu.

Tư lệnh Hạm đội 7 Hoa Kỳ, Phó Đô đốc Robert Thomas.
Lực lượng đặc nhiệm 72 đệ Thất hạm đội Hoa Kỳ vừa cho máy bay P-8A Poseidon quần thảo trên quần đảo Trường Sa dò xét, chớp ảnh hải quân Tàu đương hối hả xây 7 cái đảo nhơn tạo trên các bãi ngầm san hô chiếm cứ của VN năm 1988.
China lâu nay nói toàn bộ bể Đông là của họ ngay từ thủa nhà Đường (618-907) với những bằng chứng "không thể chối cải" là mấy cái bình cổ, mấy cột mốc xưa chở bên Tàu vừa đem xuống thả bề Đông chấm súy chủ quyền.
Năm 1974, China đổ bộ lên quần đảo Hoàng Sa (họ gọi Xisha) sau khi tàn sát tập thể 74 chiến sĩ hải quân VNCH đang nổ lực giữ đảo. Hạm đội 7 Mỹ khi đó dốt nát im lặng cho quân Tàu tùy tiện, sanh sự mầm di họa về sau này.
Năm 1988, thấy sự yếu đuối hèn nhát của VNCS, China lại tràn xuống Trường Sa (họ gọi Nansha), thảm sát thêm 64 lính VNCS đang dùng tay không hát hò giữ đảo, chiếm một loạt đảo ngầm ngay giữa 400 đảo Trường Sa rãi rác.
China ngày nay đã có các căn cứ hải quân trên 7 cái đảo nhơn tạo bồi lắp, đứng chân vững vàng ở Trường Sa rồi bèn cứng cựa bước tiếp "Nam Hải lưỡi bò độc chiếm". Cuộc gặp ông John Kerry, ngoại trưởng Tàu Vương Nghị thẳng thừng nói "China sẽ không ngừng việc xây dựng các đảo nhân tạo trên "Nam Hải" vì điều xảy ra hoàn toàn bên trong lãnh thổ thuộc chủ quyền China”, "Sự quyết tâm trong việc bảo vệ chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ của chúng tôi vững chắc như một tảng đá vậy. Và không gì có thể xoay chuyển điều này !”


Thấy mưu mô độc chiếm bể Đông đe dọa an ninh hàng hải trên tuyến đường biển đệ nhất thế giới,  Mỹ bèn khẳng định mấy sự ngang ngược chiếm đảo, xây đảo, giành trọn biển đảo trên không dưới nước của Tàu là hoàn toàn tào lao không giá trị.
Nếu trước Mỹ im lặng cho Tàu chiếm Hoàng Sa, nay họ biết bây giờ làm thinh nữa thời con rồng China được thế bay lên sẽ gây họa toàn cầu.
Nước Mỹ bèn nói sẽ cấm cản tham vọng của Tàu, rồi để chứng tỏ không phải chỉ nói lấy lệ, quân Mỹ bèn cho tàu chiến máy bay đến tuần tra theo dõi "thách thức chủ quyền".
Với "đỉnh cao trí tuệ" khư khư ôm cái bình Tàu giao, họ cố để sao cho nó khỏi vỡ, lo theo dõi động thái "đế quốc Mỹ" mà đâm thọc nọ này, lo kêu gào "đừng làm phức tạp tình hình", "đừng can thiệp chủ quyền của các quốc gia ven bờ biển Đông". Dân chúng nước Nam thì khác. Vì có ngu đến đâu dân cũng biết nếu để cho Tàu chiếm trọn bể Đông thời VN chết trước. Và chỉ nước Mỹ hùng mạnh mới có thể ra tay ngăn chặn cái nguy cơ nước Tàu làm VN mất hết biển đảo, giữ an tình hình hiện tại.
Thành thử ra dân chúng đều rất mừng rỡ, hoan hô việc Mỹ ra tay cản bước quân Tàu.


Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

Sáo mỏ vàng.


Xưa có một người, lúc đầu nghèo đói khổ sở, chỉ nhờ vào ba đường cày mà kiếm ăn.
Sau có một buổi đi cày, trời cho thế nào mà đào được một hủ vàng đem về làm giàu.
Vì giàu có mà người ấy sinh ra giáo giở, nghĩ bụng rằng khi mình nghèo đói, thiên hạ rẻ rúng mình, thì bây giờ mình giàu có, mình phải khinh lại thiên hạ...
Người ấy làm nghề cho vay lãi rất nặng và rất độc ác. Ai vay đến hạn không trả được thì phải sao văn khế lại, bắt lãi làm gốc. Thành người nào đã mắc một món nợ, là khó lòng trả cho hết được. Còn người kia đã giàu, càng ngày lại càng giàu thêm.
Vua Bếp thấy vậy, cho là không công bình mới lên tâu với Trời:
- Người sai chúng tôi xuống dương gian để xét mọi việc kẻ dữ người lành... Sao chúng tôi thấy có kẻ làm ăn giáo giở, mà Người lại cho cái số giàu sang ?
Chúng tôi thiết tưởng như thế thì còn lấy gì để khuyến thiện trừng ác nữa ?
Trời hỏi vua Bếp:
- Thằng ấy nó làm nghề gì ?


- Tâu, thằng ấy trước vốn nghèo đói, chỉ có nghề cày ruộng kiếm ăn. Sau nhờ bắt được hủ vàng, rồi xoay ra nghề đặt nợ làm giàu rất là tàn nhẫn, ăn đến tận xương, hút đến tận tủy người ta. Lắm người vì nó mà tan cửa nát nhà, bán vợ đợ con.
Trời phán:
- Trước ta thấy nó nghèo đói, tưởng giúp cho nó cục vàng nó làm cái vốn mà kiếm ăn lương thiện. Ai biết đâu nó lại xoay như thế. Có phải bây giờ nó muốn giáo giở, ừ thì ta cho nó giáo giở. Ta đày nó làm con sáo đen và chỉ có một cái mỏ vàng thôi.
Quả không bao lâu, quỷ sứ lên thu hồn người kia, bắt hóa làm một con sáo mỏ vàng.
Trước làm nghề cày, bây giờ sáo vẫn chưa quên được đường cày, thường cứ lại theo sau người cày mà kiếm ăn. Và cũng vì xưa hà hiếp người đã quen mà bây giờ sáo thấy người cũng dạn không sợ hãi gì lắm.
Tục ngữ có câu "Con sáo nhờ đường cày" là thế.
(Truyện cổ nước Nam)

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

Đờn bà uống rượu tiêu sầu.


Mỹ nhơn xinh đẹp chai rượu trước mặt che chắn phần nhậy cảm, tay cầm hụ rượu bỏ đá lạnh đưa lên miệng uống chầm chậm. Nàng uống có lẻ vì nhớ người yêu quay quắc, ngồi tương tư như kiểu nhớ Kim Trọng Thúy Kiều ba năm dồn lại một ngày sầu đong.
"Sầu đong càng lắc càng đầy, 
Ba thu dồn lại một ngày dài ghê..."
Thời nay buồn chuyện gì có thể tiêu hao thì giờ bằng mấy Game Online, bằng chát chít, bằng phim bom tấn, bằng du túp, bằng vô phây còm men chửi thiên hạ hay chọc thiên hạ chửi. Nhưng hồi văn minh điện tử chưa có, người ta chọn cách uống rượu tiêu sầu. Uống rượu độc ẩm cả hụ hoặc tụ chúng tác ương loạn tửu bạn bè bè bạn.


Nho sĩ khởi nghĩa Chu Thần triều Nguyễn xưa thơ uống rượu tiêu sầu:
"Ba vạn sáu nghìn ngày là mấy
Cảnh phù du trông thấy cũng nực cười
Thôi công đâu chuốc lấy sự đời
Tiêu khiển một vài chung lếu láo
Đoạn tống nhất sinh duy hữu tửu
Trầm tư bách kế bất như nhàn..."
Xưa uống rượu tiêu sầu, sầu vì thất tình, sầu vì thua bạc, vì gia cảnh bần cùng, vì bất đắc chí, vì thầy lừa bạn phản, vì chán ghét trào đình.
Uống rượu chăng có mấy cụ đờn ông ngồi uống, chớ đờn bà thời không. Đờn bà bận bịu lo chồng lo con, lo cày lo cuốc, lo nấu lo ăn, lo heo ca gà vịt, lo nhà lo cửa. Đờn bà thích rượu một hớp hồng đỏ mặt mày thì cả thế gian đà nọ này lên án.
Đời nay khác. Nam nữ bình quyền rồi, âm thạnh dương suy. Đờn bà bên Tây buồn chán rồi đi uống rượu tiêu sầu, càn khôn túy lúy... thấy cả 108 phiền nảo nảo phiền.

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Chiều cuối tuần.


Em ơi tôi lên đường phố cũ tìm em chiều hẹn hò
Cho nhau niềm vui cuối tuần
Vì hơn mấy lần
Vắng em trời kinh đô nghe xao xuyến bước cô đơn...
Ai quên ai khi bàn tay trót nằm trong lòng tay rồi
Em ơi dù hai đứa mình mộng xưa khó thành
Biết nhau chiều hôm nay xin nhớ mãi về sau này...
Ghi vào đời hình bóng một người
Đôi lúc chân mưa giầy khua lối ngõ
Tâm tư bâng khuâng
Nghe chiều biệt ly theo khuất nẻo người đi...
Khi tôi đưa chân người tôi mến tạm xa biệt kinh thành
Mong sao đừng quên mỗi lần 
Chiều qua cuối tuần
Có tôi đợi trông em khi phố cũ vừa lên đèn...
(T/g: Trúc Phương)


Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2015

Nhuộm màu sát khí.


Quốc ca một nước vang lên cái quốc hồn nước ấy trong mấy dịp lễ chào cờ, kích thích lòng người ta thêm ái quốc vì nó bàng bạc hồn thiêng sông núi lời ca điệu nhạc.
An Nam hiện nay theo chế độ Cộng Sản. Chánh quyền đảng trị lấy bài hát "Tiến quân ca" của cụ Văn Cao làm bài quốc ca chánh thức. Dân chúng mỗi khi nghiêng chào lá cờ đỏ ngôi sao vàng ở giữa, ngắm lá cờ từ từ leo lên đỉnh cột bay phất phần phật. Kéo quốc kỳ cùng lúc hát quốc ca. Lòng người dự khán bỗng bổi hổi bồi hồi nghĩ tới cái định nghiệp trường kỳ chiến tranh chém giết của dân tộc Việt.
Những câu hát tượng hình cứ nhắc tới nhắc lui "Cờ in máu chiến thắng mang hồn nước. Súng ngoài xa vang khúc quân hành ca. Đường vinh quang xây xác quân thù.", "Chiến đấu không ngừng. Tiến mau ra sa trường...","Chiến đấu không ngừng. Tiến mau ra sa trường..." Súng ống, sa trường, máu me, xác chết. Kêu gọi chiến tranh không ngừng, tiến ra sa trường, đường vinh quang xây xác quân thù, cờ in máu đỏ. Sát khí quả nhiên ngập ngụa không gian thời gian, quá khứ hiện tại vị lai đâm chém máu me quốc hồn quốc túy. Chợt nghĩ tương lai gần, dù muốn dù không, Mỹ và Trung ắt sẽ làm một trận thư hùng đại chiến. Dân nước Nam chắc lại sẽ tiến mau ra sa trường để chiến đấu không ngừng. Dân bên Tàu đâu dại để bom rơi đạn nổ trên đất nước của họ.
- Hình ảnh máu đỏ, đường tiến quân xây xác thù của dã man IS ngày nay.








Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2015

Trường Sa sắp sẵn trận mần thinh.


Thủy quân Tàu đang hối hả hút xả cát sạn, tráng đổ bê tông lên mấy cái đảo đá san hô, bãi ngầm chiến lược chiếm của VN vào năm 1988.
Mục đích bồi đắp đảo nhơn tạo, đảng CS Tàu nói rõ là để xây căn cứ quân sự bảo vệ "đường lưỡi bò thiêng liêng", ngăn chận và đuổi đánh bất cứ xâm phạm nào của nước láng giềng đến "các đảo Tây Sa, Nam Sa, Đông Sa; cả hết vùng biển Nam Hải".
Sân bay, bến bãi, kho tàng, lô cốt, hầm trú ẩn, doanh trại lính thủy xây dựng xong rồi sẽ là những pháo đài "nhận diện phòng không", là căn cứ bắn phá, xuất quân đổ bộ hốt hết chiến sĩ hải quân nhơn dân VN anh hùng đương ngày đêm canh giữ biển trời bể Đông thuộc chủ quyền tổ quốc bao la bát ngát.
Tiên hạ thủ vi cường, giá như khi China mới rắp re ra ràng lấn đắp đảo mới, quân đội An Nam ta phải cho mấy tàu ngầm Ki lô, mấy tàu khu trục Con Beo chở lính thủy đánh bộ, đặc công nước, dùng AK, B40 xông đến cấm cản, ngăn chận sự xây cất đảo trái pháp luật, bắt quân Tàu phải nộp phạt thật nặng theo quy định thì có phải hơn không ?


Hồi xưa đệ nhị thế chiến Âu châu có cuộc chiến tranh kỳ quặc tuyên chiến làm thinh không đánh. Hồi nay biển Đông dậy sóng có trận chiến mần thinh anh hùng núp. Mần thinh là làm thinh cho Tàu bắn chết hết quân ta, chiếm cứ Gạc Ma có chỗ đứng ở Trường Sa. Làm thinh cho Tàu từ Gạc Ma lan tỏa chiếm thêm nhiều bãi ngầm này tới đảo san hô chiến lược nọ. Làm thinh để Tàu hút cát xây bồi bãi đảo làm căn cứ điểm tựa chuẩn bị đánh lấy hết cả vạn đảo Trường Sa.
Than ôi ! Một chữ làm thinh cho yên nước lợi nhà mà rồi dân chúng đều biết trước sau gì ta cũng mất hết Trường Sa giống như mất Hoàng Sa lúc trước. Biển Đông khi ấy có còn chăng là còn 80 km tính tới tính lui từ đất liền ra biển để câu tôm câu mực, bắt cá cơm cá nục ven bờ nuôi dân thiếu đạm.
Than ôi ! Nhà nghiên cứu quân sự nói rằng quân đội ta anh hùng quá đôi khi cũng dở. Bách chiến bách thắng có khi cũng không hay. Lên thấu đỉnh vinh quang rồi nảy sanh tâm lý độc cô cầu mạt, hải quân ta thấy quân Tàu ráo riết hành động thì cũng như nhìn mấy cục đất đá nhảy nhót trên bờ.
Bắt ghế trơ mắt coi quân Tàu xây căn cứ quân sự trên đảo bị mất, ta ngồi đánh một trận mần thinh đợi ngày Tàu đưa tàu chiến đến mà dong hết hai tay lên đầu.




Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015

TPP là gì ?


TPP viết tắt theo nghĩa tiếng Việt là "ta phe phái", ta cùng một phe với nhau để mần ăn rộng rãi vi vu, không phải lo luật này lệ nọ chận đường bắt nạt.
Nguyên thủy bốn xứ Tây lan, Gia ba, Chí, Bà lợi sanh ra TPP vào năm 2005, đồng ý văn tự cùng một phe với nhau hữu hảo "của anh như của tôi" tự do xả láng.
Xét tứ xứ trên làm ăn chơi bời vui vẻ, một số nước thích thú bèn ngỏ ý xin nhập vô cho cùng hội cùng thuyền. Các nước ấy gồm có Gia nã đại, A mỹ lợi gia, Bí lỗ, Mễ tây cơ, Nhựt bổn, An nam, Mã lai á.
Sự kèo nài xin xỏ đưa đẩy họp hành qua 19 bận mà vẫn chưa đâu vào đâu cả. Cái xứ rắc rối cố xin vô hội làm tốn nhiều giấy mực, không cần nói ai cũng biết, ấy là cái xứ ta.
Xứ ta trí tuệ cao nhất thế giới, có nền dân chủ triệu vạn lần hơn hết thiên hạ. Tên tuổi xứ ta mãi mãi lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu, rực rỡ đánh thắng mọi loại kẻ thù.
- Ảnh chớp cụ Triết chủ tịch trong cuộc hội họp bàn bạc vô TPP năm 2010.


Thiên hạ chào xáo vô được TPP sung sướng như đi chơi hội mùa xuân. Kinh tế xí xóa cấm cản, mua đồ tốt thời rẻ, bán đồ xấu thời đắt, mau lẹ thu gom ngoại tệ đô la Mỹ. Có tiền đô công nghệ hóa, xứ ta sẽ tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên CNXH, thỏa lòng ao ước của "Người".
Mặt khác, lâu nay xứ ta quen dùng hàng Tàu nhập siêu đà chán, nhờ có TPP sẽ điều kiện du nhập đổi món Tây xuất lạ miệng, kích thích đồng bào đồng chí vừa ý vừa lòng.
Cái đã nhất, dân các xứ trong TPP sẽ ồ ạt đổ vào xứ ta "đầu tư phát triển". Đám đông rộn ràng rầm rập, kẻ tới người lui, đem lại vui tươi thịnh vượng cho nước nhà.
Vô được TPP rồi sẽ sự sướng như trên. Ấy mà đơn xin vô của xứ ta tưởng dễ, lại không hề dễ chút nào. Giai do cái sự nhơn quyền An nam nó đệ nhất quá khiến ai nấy trong ngoài TPP đều phải sợ hãi...

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2015

Buồn vào hồn không tên.


Đời người sanh ra lớn lên ai cũng thích sự sướng, nên chi thế gian xưa nay đều đồng loạt cố đi tìm sướng. Sướng là sướng danh sướng lợi, sướng bạc sướng tiền, sướng đời sướng đạo, sướng tình đồng chí đồng bào, sướng đời ta được lên hương còn bọn chúng nó phải đau thương quằn quại...
Nhà triết học nói kẻ càng tầm kiếm sự sướng thời hắn sẽ sướng đâu không thấy, thấy chăng thấy toàn thể sự khổ sự rầu bao la bát ngát.
Khi rầu người ta khóc. Rầu đệ nhất là cái rầu hồi xưa thi rớt công danh bèo bọt. Mười hai năm ròng rã đêm đông tối hạ đèn đom đóm ra rả cuốc kêu. Ai dè đọc đề thi rồi cốt sin tang mõ, bí chữ bỏ giấy trắng mà về một mình ngồi hiu hắt.
Thi rớt, bỏ học, đi lấy chồng... Lấy chồng ngoại quốc cho sướng thời lại vỡ mộng lấy phải gã chồng nông nghiệp Đại Hàn giàu dỗm. Xuất giá tòng phu rồi lên núi làm rẩy. Rẩy xong rồi đi củi về đun đốt nấu nướng.


Việc nhà chồng quần quật ăn như ăn mày, làm như đầy tớ rồi ngó mặt mẹ Korea mà ớn. Mẹ chồng đêm cúp cầu dao vì sợ tốn tiền điện, khóa ga lại vì sợ nấu tốn tiền ga, bắt dùng nước mưa vì sợ hao tốn tiền nước máy, ngày hai buổi ăn cháo thế cơm tiết kiệm tiền gạo, mặc áo thời đồ cũ quá tám mươi lăm đời bởi lo tốn tiền vải, không dám cho đẻ con vì sợ phải nuôi cháu hết của...
"Tham giàu chẳng thấy giàu đâu
Vừa ăn vừa khóc mưa ngâu tháng mười."
Phước báu ba đời về được quê hương thoát nợ xứ người. Trời mùa hè chang chang hầm hập, không có tiền nghe sự xả cổng tắm táp free. Được xuống hồ bơi miễn phí thích quá, bèn vội vã hùa theo dòng người Hà Nội đổ xô cuồn cuộn xông vô cổng. Cổng đóng mới tìm cách trèo rào ai dè quần rách. Xông pha hao sức tốn quần chẳng được chi.
Sau này xem ảnh một cô may mắn lọt được xuống bể nước, thấy cô ấy sướng đâu chưa sướng đã đành chịu trận nham nhở chúng sanh.
Té ra khi quần bị rách, buồn quá thế mà vui.


Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

Dương Nguyệt Ánh - kỹ sư chất nổ.


Hóa học gia chất nổ Dương Nguyệt Ánh sanh năm 1960, bà con dòng họ với cụ nghè Dương Khuê "bất thức thời cuộc", với nhạc sĩ Dương Thiệu Tước "Đêm tàn Bến Ngự", những danh tài An Nam có tiếng.
Năm 1975, bà Dương rời VN cùng với gia đình bằng trực thăng tỵ nạn CS, đến được Phi Luật Tân rồi qua Mỹ tạm cư ở Pennsylvania, sau định cử tại Washington, DC.
Dương Nguyệt Ánh đi học, tốt nghiệp Đại học Maryland ngành kỹ sư Hóa học, Khoa học Điện toán và Quốc gia Hành chính; được tuyển làm việc ở Trung tâm Nghiên cứu Hải quân Maryland. Tại bộ Hải quân Mỹ, bà nhậm chức Giám đốc Khoa học kỹ thuật của chi nhánh Indian Head Division thuộc Trung tâm Vũ khí Hải quân Hoa Kỳ Maryland trong tiểu ban chất nổ. Bà từng làm đại diện của Mỹ về chất nổ ở NATO.
Năm 2005, bà được cử về Bộ Quốc phòng Mỹ, làm cố vấn khoa học cho phó Đề Đốc Hải Quân về thông tin và chiến thuật tại Ngũ Giác Đài.
Năm 2008, bà là Giám đốc An ninh Biên giới và Lãnh hải thuộc nha Khoa học kỹ thuật Bộ Nội an Hoa Kỳ. Hiện nay, bà  cố vấn hóa học cho Ngũ Giác Đài, giữ trách nhiệm phát minh chất nổ dùng trong cuộc chiến chống khủng bố, bảo vệ an ninh cho nước Mỹ.


Bà kỹ sư Dương thượng thừa danh tiếng sau khi chỉ huy một nhóm các hóa học gia, chỉ trong 67 ngày đã chế tạo thành công bom áp nhiệt (thermobaric bomb) của Mỹ. Bom áp nhiệt khi nổ sẽ tạo ra một vầng mây hóa chất và một làn sóng chấn động khủng khiếp, hủy diệt tất cả những gì ở trong tầm sát hại của nó. Thường được gọi là “bom diệt hầm ngầm”, bom này dùng để hủy diệt các hang động, địa đạo - những căn cứ chỉ huy ẩn sâu dưới đất của đối phương.
Trí thông minh, trình độ hiểu biết cao, sắc sảo của một nhà khoa học, bà Dương cũng rõ rệt sự nguy hiểm vô vàm của họa hại độc tài, khủng bố trước sau đối với văn minh nhân loại. Quan điểm chế tạo võ khí của bà rất sáng sủa, rõ ràng. Trong cuộc trả lời phỏng vấn, bà thẳng thắn nói:
- "Tôi đã cay đắng nhận ra rằng một dân tộc chỉ có thể giữ được quyền tự quyết và một quốc gia chỉ có thể giữ được chủ quyền khi dân tộc ấy, khi quốc gia ấy mạnh mà thôi. 
Một VNCH nhỏ bé đã không thể trông mong suông vào công lý và lương tâm thế giới để đứng vững. Tôi không bao giờ quên hoàn cảnh nghiệt ngã của người lính VNCH ở vào giai đoạn cuối của cuộc chiến, thừa lòng dũng cảm và ý chí bảo vệ miền Nam nhưng hết súng hết đạn, hết tất cả mọi phương tiện để chiến đấu. 
Tôi không bao giờ muốn rơi vào cái hoàn cảnh cay đắng của một dân tộc mất quyền tự quyết, phải bỏ quê hương ra đi một lần nữa, và tôi không bao giờ muốn chiến sĩ Hoa Kỳ ngày nay của tôi rơi vào hoàn cảnh nghiệt ngã của chiến sĩ VNCH ngày trước. Nên tôi chọn làm việc cho quốc phòng Hoa Kỳ để đóng góp tích cực vào việc bảo vệ nên dân chủ tự do ở quốc gia thứ hai này cho chúng ta. Và tôi chọn làm việc khoa học kỹ thuật hầu mong giúp chiến sĩ của chúng ta có những phương tiện tối tân nhất, hữu hiệu nhất để thắng trận và trở về nguyên vẹn với gia đình họ..."


Thứ Tư, 6 tháng 5, 2015

Cán bộ "Hội Chữ Thập Đỏ VN" cười sung sướng ở động đất Nepal.


"Cán bộ nhìn em cán bộ cười 
Em nhìn cán bộ, lệ em rơi..."
Đoàn cán bộ hội Hồng thập tự An Nam, các vị cao cấp thẻ đảng được bay sang Nepal tập huấn "đối phó thảm họa động đất". Danh xưng việc là vậy, chớ thiên hạ đều hiểu cái đám ấy bày đặt chiêu bài hay ho, chớ thực thì đi du lịch miễn phí khỏi tốn túi tiền tư.
Qua Nepal rồi cả bọn khách sạn này nhà hàng nọ, miệng nhai mắt ngắm đít ngồi chơi "tập huấn". Không may thay, ngày 25/4/2012, xứ này xảy ra một trân động đất kinh hoàng làm núi sập đất nứt, nhà đổ người chết tràn lan thê thảm quá.
Theo thống kê chưa đầy đủ, có 160.786 ngôi nhà bị phá hủy hoàn toàn, 143.673 ngôi nhà hư hại, 16.000 trường học bị tàn phá, 90% các di sản quá khứ bị phá hủy. Ít nhất 7.276 người thiệt mạng, hơn 14.326 người bị thương, có 8,1 triệu người bị ảnh hưởng, khoảng 3,0 triệu người cần hỗ trợ lương thực khẩn cấp, khoảng 1,7 triệu trẻ em ở những nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất.
Sau trận địa chấn, những người sống sót, bất kể dân Nepal hay khách du lịch quốc tế, dù lo sợ dư chấn có thể tiếp tục nguy cơ, nhưng không ai bảo ai, tất cả lăn xả vào sơ cấp cứu người bị thương, di tản em nhỏ, tìm người dưới đống gạch đá, hiến máu tình nguyện, chăm sóc các nạn nhân tùy khả năng có thể.










Đáng nể thay người Israel có mặt kịp thời giúp đỡ dân chúng Nepal quá sức công tâm, chuyên nghiệp. Ngài thủ tướng Nepal Sushil Koirala đã cảm kích nói lời cảm ơn một cách chân thành: "A friend in need is a friend indeed".
Riêng chỉ "Đoàn cán bộ hội Hồng thập tự VN gồm các vị cao cấp thẻ đảng bay sang Nepal tập huấn "đối phó thảm họa động đất", may nhờ Đảng CS và Bác Hồ phù hộ được bình an vô sự, đã vội vàng giành giật vé máy bay về Việt Nam một cách mau lẹ, thần tốc, kịp thời, an toàn, kết quả, thắng lợi nhất.
Cao cấp cán bộ "đối phó thảm họa" mạnh khỏe tươi cười thoát thân về nước rồi được lên ti vi hân hoan trả lời phỏng vấn, được viết báo khoe độc chiêu "tẩu vi thượng sách", được kéo nhau vô nhà hàng tự thưởng bằng buổi yến tiệc nâng ly cười tươi hạnh phúc.
Than ôi ! An Nam lâu nay mang thương hiệu thế giới, nào ấy là một nước cộng sản, dân chúng có thói hay ăn cắp vặt, nào là blogger bị đảng bắt hết bỏ tù, nào là lãnh đạo đảng quen thói đu dây chánh trị, vác mặt đi đâu ăn mày ở đấy. Nay tấm ảnh chớp "nữ cán bộ Hội chữ thập đỏ VN cười ở trận động đất Nepal" lên mặt báo quốc tế, dù muốn dù không cũng góp phần thêm nữa An Nam tăm tiếng lẫy lừng

Đoàn chuẩn bị thưởng thức tiệc mừng.

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2015

Kim Yura xinh đẹp.


Nhóm nhạc Girls Day xứ Đại Hàn trong bốn cô nương Sojin, Minah, Yura, Hyeri thời phải nói Yura là xinh đẹp nhất.
Kim Yura tên thật là Kim Ah-young, sinh ngày 06 Tháng 11 năm 1992 ở Ulsan, học môn khiêu vũ ở trường Trung học Nghệ Thuật Ulsan và đương tiếp tục học ở Đại học Dongduk Women chuyên ngành biểu diễn.
Năm 2010, Yura trở thành thành viên ban nhạc nữ K-pop Girls Day, nơi cô và Lee Hyeri thay thế hai thành viên cũ, Jiin và Jisun.
Trong năm 2012, Yura lần đầu diễn xuất khi cô được chọn vào vai Yubin trong phim truyền hình Secret Angel. Sau đó cô hợp tác với hãng Jevice trong single "I Want to Love Now", rồi giữ vai trên phim truyền hình của đài SBS "To the Beautiful You ".
Năm 2014, Yura đóng vai chính trong video ca nhạc của Wheesung's "Night and Day" cùng với CAP của Teen Top . Sau đó, cô trở thành một trong những cặp vợ chồng của chương trình tạp kỹ "We Got Married" , ghép đôi cùng nam diễn viên Hong Jong-hyun.